Nếu anh nói anh yêu em
Nếu anh nói anh yêu em
Tác giả: Lạc Hà
Giới thiệu
Anh nói với cô: Giây phút cuối cùng còn sống trên thế gian này, việc duy nhất anh muốn làm chính là ôm lấy cô thật chặt đến hơi thở cuối cùng...
Ngày hôm đó, cô ngồi trên tầng thượng lạnh như băng, chân buông thõng dưới tòa cao ốc, chỉ cần lay nhẹ cũng lập tức tan biến thành tro bụi, hồn xiêu phách lạc.
Ngày hôm đó, mọi người đều khuyên cô hãy tiếp tục sống, mọi người đều hy vọng cô hãy kiên trì sống tiếp. Chỉ có anh, đi thẳng tới, khẽ ngồi bên cô, cùng cô treo mình trên tòa cao ốc cao sừng sững, sau đó nắm chặt tay cô, nói rằng: “Em hãy nhảy xuống đi!”
Cô cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm tay mình. Anh nắm chặt như thể bàn tay ấy trở thành một phần da thịt của cô, đến mức khiến cô không có cách nào nghi ngờ anh thật sự là người nói được làm được. Nếu như cô nhảy xuống, tất nhiên anh sẽ chết cùng cô.
Hai mươi sáu giờ trước, anh vì cứu cô, máu chảy đầy đầu, nhưng vẫn ôm chặt cô vào lòng, nhất quyết không buông cô ra.
Sáu giờ trước, anh nói với cô, giây phút cuối cùng còn sống trên thế gian này, việc duy nhất anh muốn làm chính là ôm lấy cô thật chặt đến hơi thở cuối cùng.
Hai giờ trước, anh lấy sinh mạng của mình ra đánh bạc, không mảy may suy tính, chỉ vì không muốn cô phải rơi lệ nữa.
Bây giờ, anh ở bên cô, ngồi cùng cô bên bờ sự sống và cái chết. Cái chết cũng không thể chia lìa họ.
Anh là người lo lắng cho sự an nguy của cô hơn ai hết. Thậm chí anh coi tính mạng của cô còn quan trọng hơn cả bản thân mình. Nhưng giờ phút này, anh bình tĩnh nói với cô: “Em nhảy đi”, và anh sẽ nhảy cùng cô.
Anh nói, anh sẽ ở bên cô mãi mãi.
Mở đầu: Giây phút sinh tử
Ngày hôm đó, cô ngồi trên tầng thượng lạnh như băng, chân buông thõng dưới tòa cao ốc, chỉ cần lay nhẹ cũng lập tức tan biến thành tro bụi, hồn xiêu phách lạc.
Ngày hôm đó, mọi người đều khuyên cô hãy tiếp tục sống, mọi người đều hy vọng cô hãy kiên trì sống tiếp. Chỉ có anh, đi thẳng tới, khẽ ngồi bên cô, cùng cô treo mình trên tòa cao ốc cao sừng sững, sau đó nắm chặt tay cô, nói rằng: “Em hãy nhảy xuống đi!”
Cô cúi đầu, nhìn bàn tay anh đang nắm tay mình. Anh nắm chặt như thể bàn tay ấy trở thành một phần da thịt của cô, đến mức khiến cô không có cách nào nghi ngờ anh thật sự là người nói được làm được. Nếu như cô nhảy xuống, tất nhiên anh sẽ chết cùng cô.
Hai mươi sáu giờ trước, anh vì cứu cô, máu chảy đầy đầu, nhưng vẫn ôm chặt cô vào lòng, nhất quyết không buông cô ra.
Sáu giờ trước, anh nói với cô, giây phút cuối cùng còn sống trên thế gian này, việc duy nhất anh muốn làm chính là ôm lấy cô thật chặt đến hơi thở cuối cùng.
Hai giờ trước, anh lấy sinh mạng của mình ra đánh bạc, không mảy may suy tính, chỉ vì không muốn cô phải rơi lệ nữa.
Bây giờ, anh ở bên cô, ngồi cùng cô bên bờ sự sống và cái chết. Cái chết cũng không thể chia lìa họ.
Anh là người lo lắng cho sự an nguy của cô hơn ai hết. Thậm chí anh coi tính mạng của cô còn quan trọng hơn cả bản thân mình. Nhưng giờ phút này, anh bình tĩnh nói với cô: “Em nhảy đi”, và anh sẽ nhảy cùng cô.
Anh nói, anh sẽ ở bên cô mãi mãi.
Chương 1: Tình như pháo hoa, lời hứa như dấu vân tay
1
Nửa năm trước.
Đồng Phi Phi vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc thì Kha Nhã Doanh gọi tới: “Phi Phi, cậu đã ra ngoài chưa?”
“Rồi!” Đồng Phi Phi vừa đi đi lại lại ở trạm xe buýt vừa oán hận. “Cậu không biết lúc mình lừa Thần Mặt Đen, nói rằng mình phải đi khám bác sĩ, mình đã lo lắng thế nào đâu! Suýt chút nữa tim nhảy ra khỏi lồng ngực rồi! Mình xin cậu lần sau đừng bắt mình phải làm những việc thót tim như vậy nữa, mình phải giữ cái mạng này lại để kiếm tiền nuôi gia đình chứ!”
“Ây da, không sao đâu! Cùng lắm là bị Thần Mặt Đen cho nghỉ việc chứ gì! Với lý lịch của cậu, thêm quan hệ của mình, còn sợ không tìm được công việc phù hợp sao?”
“Quan hệ của cậu?” Đồng Phi Phi chu miệng. “Cậu có quan hệ tốt như vậy sao còn bắt mình đi xem mặt giúp cậu?”
“Haizz, những việc yêu cầu cần phải có kỹ thuật cao như vậy đương nhiên phải tìm một chuyên gia như cậu rồi!” Kha Nhã Doanh cưng nựng, đồng thời lo lắng dặn dò: “Cậu phải nhớ, nhất định phải gặp Quang Tử đấy nhé!”
“Biết rồi!” Đồng Phi Phi thấy chiếc xe buýt đang tiến vào bến, vội vàng tắt điện thoại của Kha Nhã Doanh, nhảy lên xe. Trong vòng một tiếng ngắn ngủi, cô phải về nhà trang điểm sau đó mới ra quán cà phê “Chỗ Cũ” ở vùng ngoại ô để xem mặt đối tượng. Thời gian quả thật rất gấp khiến người ta phải chạy thục mạng.
Mười hai giờ năm phút, Đồng Phi Phi sau một hồi lòng vòng, cuối cùng cũng tìm được quán đó. Cô lau mồ hôi, thở phào đẩy cửa, cô tiếp tân vui vẻ bước tới, nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng hỏi Đồng Phi Phi: “Xin hỏi cô đi mấy người?”
“Ồ, tôi đã đặt chỗ rồi, phòng số 6.”
Nụ cười của cô tiếp tân có chút gượng gạo, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thường, xoay người nói: “Mời cô đi theo tôi.”
Đồng Phi Phi khẽ mỉm cười, đi theo cô ta, qua tấm kính ở hành lang cô thấy được dung mạo “đẹp đẽ” của mình, phấn nền bột trân châu trắng mịn, lông mày đen sậm, đôi môi đỏ tươi, hơn nữa rất phù hợp với đôi má hồng hồng. Cô không kiềm chế nổi, liền đưa tay véo má mình một cái, hy vọng lát nữa trái tim người đàn ông đáng thương đó có đủ sự kiên cường.
Đứng trước cửa phòng, cô tiếp tân lịch sự gõ cửa, thuận tay đẩy cửa, đưa Đồng Phi Phi vào trong: “Anh Mạnh, khách của anh đã tới.”
“Anh Mạnh?” Đồng Phi Phi hoài nghi tại sao cái tên này nghe rất quen. Người đàn ông quay người lại, sau khi nhìn thấy Đồng Phi Phi, anh kinh ngạc mở to mắt. Đồng Phi Phi bỗng chốc hóa đá: Thần Mặt Đen?!
Thực ra, Thần Mặt Đen cũng không đen lắm, vừa bước qua tuổi ba mươi, là một thanh niên có khuôn mặt trắng. Thêm nữa, vẻ bề ngoài lạnh lùng, tác phong làm việc rất nghiêm khắc, những lúc không hài lòng sẽ khiến tất cả mọi người thấy khí phách mạnh mẽ, hô mưa gọi gió của anh, do đó tất cả mọi người trong bộ phận kế hoạch phong cho anh chức danh “Thần Mặt Đen”.
Bình thường, Đồng Phi Phi luôn kính trọng tránh xa Thần Mặt Đen. Lúc họp đều ngồi rất xa, nhưng lúc bình thường cũng bị phong thái mạnh mẽ của anh dọa đến mức tim phải nhảy ra khỏi lồng ngực. Vì giúp Kha Nhã Doanh thoát khỏi thảm họa, cô lấy hết mười hai vạn phần lòng dũng cảm của mình đứng trước mặt Thần Mặt Đen nói dối, ai biết được bây giờ lại bị chính anh ta bắt hiện hình! Cô cúi đầu tự liệt kê lỗi lầm của mình: đi làm giả vờ ốm để về sớm, thay người khác đi xem mặt, sau đó trang điểm thành bộ dạng quỷ quái này… Bây giờ thực sự cô rất muốn đập đầu vào gối tự tử.
Đúng lúc nét mặt Đồng Phi Phi khó coi nhất, Thần Mặt Đen cũng chính là Mạnh đại nhân, Mạnh Tuần từ từ cất tiếng nói: “Cô Kha? Cô không khỏe sao? Đi khám bác sĩ chưa?”
Đồng Phi Phi ngẩng đầu mới phát hiện ra cô tiếp tân đã ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người là cô và Mạnh Tuần. Cô bặm miệng, cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, mãi mới nói nên lời: “Tổng giám đốc Mạnh, tôi… buổi chiều tôi sẽ viết đơn xin nghỉ việc…”
“Nghỉ việc?” Mạnh Tuần cau mày. “Tôi còn nhớ quy định của công ty, muốn xin nghỉ việc phải xin trước một tháng. Nhưng tình trạng của cô thuộc loại bị sa thải, dù nguyên nhân chỉ viết là cố ý nghỉ không có lý do.”
Đồng Phi Phi chớp chớp mắt như sắp khóc, nói: “Tôi… tôi không có ý nghỉ không xin phép…”
“Thời gian đi làm, cô làm việc riêng, giả vờ ốm, lừa lấy ngày nghỉ, thực tế thì chạy đi làm việc riêng của bản thân, đây không phải là cố ý nghỉ không xin phép hay sao?”
Đồng Phi Phi bị chặn họng, không nói được câu nào. Cô cúi mặt ủ rũ, nước mắt tuôn rơi, hàng mi đen đậm được cô tô vẽ, giờ theo dòng nước mắt chảy thành hai vệt đen trên mặt.
“Mau lau sạch lớp trang điểm của cô đi rồi nói chuyện với tôi.” Mạnh Tuần quay mặt lại, Đồng Phi Phi lúc này mới nhớ ra bộ mặt khủng khiếp của mình, vội vàng đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh. Mười phút sau, dường như cô đã lau sạch một lớp da của mình, lúc này mới đứng vững, nhẹ nhàng quay lại, đứng trước mặt Mạnh Tuần: “Tổng giám đốc Mạnh, tôi xin lỗi! Tôi… lần này tôi thực sự nhất thời hồ đồ, cầu xin anh cho tôi thêm một cơ hội! Sau này, tôi sẽ không bao giờ nói dối nữa! Sau này nhất định sẽ cố gắng làm việc! Sau này nhất định sẽ vì công ty, vì anh mà dốc hết tâm sức của mình để làm việc… ”
Mạnh Tuần cau mày, đang chuẩn bị ngắt lời cô thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đồng Phi Phi lập tức im bặt. Mạnh Tuần nhìn màn hình, sắc mặt đột nhiên không vui, nhưng khi nghe điện thoại, giọng anh chuyển sang đầy khách khí: “Mạnh phu nhân?”
Mạnh phu nhân? Mắt Đồng Phi Phi giật giật, cô muốn nghe trộm vài câu, nhưng Mạnh Tuần đột nhiên ngẩng đầu, lườm cô một cái, dường như có một luồng khí lạnh chạy qua, toàn thân run rẩy, cô khẽ cười, chạy ra ngoài. Lúc đóng cửa, cô thoáng nghe thấy Mạnh Tuần nói một câu: “Tôi biết rồi.”
Hai phút sau, Mạnh Tuần mở cửa phòng, Đồng Phi Phi vội vàng vào trong, nói với giọng đáng thương: “Tổng giám đốc Mạnh, tôi thực sự biết lỗi rồi. Xin anh hãy cho tôi một cơ hội nữa… ”
Mạnh Tuần ngắt lời cô: “Là Kha Nhã Doanh trang điểm cho cô thành bộ dạng như thế này sao?”
“Hả?” Đồng Phi Phi bị câu hỏi bất ngờ này làm cho ngây người, biến thành bộ dạng ngốc nghếch.
“Tôi hỏi, có phải Kha Nhã Doanh cho cô đến để cố ý phá hỏng cuộc gặp mặt này không?” Mạnh Tuần hỏi lại một lần nữa, sắc mặt không chút kiên nhẫn.
“Cái này… ” Đồng Phi Phi cắn môi, đang nghĩ không biết phải nói gì, nhưng phát hiện dường như nói như thế nào cũng không thể che giấu được sự thật. Cô lấy một hơi thật dài, thẳng thắn nói: “Cứ coi là như vậy đi.”
Mạnh Tuần cúi đầu, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại. Anh bê cốc cà phê, uống một ngụm rồi đặt xuống, ngẩng đầu nhìn Đồng Phi Phi: “Cô vừa nói, cô tình nguyện vì tôi, vì công ty mà không tiếc thân mình sao?”
“Hả? Ồ! Vâng, vâng!” Lần này coi như Đồng Phi Phi đã bắt nhịp được với Mạnh Tuần, gật đầu liên tiếp.
“Được, vậy tôi có hai việc. Nếu cô làm được, chuyện hôm nay tôi sẽ tạm thời gác lại. Nếu cô không làm được, vậy thì xin lỗi, ngày mai cô không cần đến công ty nữa.”
“Được! Tôi nhất định sẽ làm được!” Đồng Phi Phi lập tức giơ tay bảo đảm. Mạnh Tuần trừng mắt nhìn Đồng Phi Phi, nhìn hồi lâu, đến nỗi những chiếc lông tơ trên khuôn mặt cô cũng vì sợ hãi mà dựng đứng lên, sau đó mới từ từ nói: “Thứ nhất, sau này tuyệt đối không được nói dối tôi bất cứ điều gì, bất kỳ lúc nào, bất kể ở đâu và nguyên nhân vì sao. Thứ hai, lấy thân phận Kha Nhã Doanh, giả làm bạn gái của tôi.”
Đồng Phi Phi nghe hết điều kiện thứ nhất vẫn gật đầu lia lịa, nhưng nghe xong điều kiện thứ hai, cô ngây người như một con ngốc. Gì cơ? Giả làm bạn gái của anh ta? Lấy thân phận Kha Nhã Doanh? Cô hít một hơi thật sâu, thêm một lần nữa, cuối cùng cũng lấy được chút dũng khí, run rẩy nói: “Tổng giám đốc Mạnh, cái này… là như vậy… Tôi… thấy… chúng ta… có thể không hợp nhau…”
“Chỉ cần giả vờ mà thôi, không cần hợp.”
“Nhưng anh xem… chuyện này dù sao cũng cần cả anh và tôi tình nguyện…”
“Đồng Phi Phi, vừa rồi ai nói chắc chắn sẽ làm được? Chưa đến một phút đã hối hận rồi sao?” Mạnh Tuần cười lạnh lùng, Đồng Phi Phi đột nhiên thấy toàn thân lạnh toát.
“Tôi… nhưng điều tôi đảm bảo là công việc… Còn tôi và Kha Nhã Doanh ngoại hình không hề giống nhau! Làm sao có thể giả vờ được?” Đột nhiên nhớ đến điều then chốt này, Đồng Phi Phi lập tức nói như người sắp chết đuối vớ được cọc.
“Điều này không thành vấn đề. Người nhà tôi chưa từng gặp cô ấy. Hơn nữa, cô đã có thể thay cô ấy đến đây xem mặt, hiển nhiên là cô rất thân với cô ấy, bắt chước cô ấy càng dễ.”
Đồng Phi Phi còn muốn nói vài điều nữa, nhưng Mạnh Tuần nghiêm mặt: “Vừa rồi tôi cũng đã nói rõ ràng, đồng ý điều kiện của tôi, tôi lập tức bỏ qua sự việc ngày hôm nay, không đồng ý, cô không phải đến làm việc, hơn nữa, hồ sơ lý lịch càng khó chấp nhận! Điều này cũng có nghĩa là tôi không muốn nói lại lần thứ ba.”
Đồng Phi Phi lập tức im bặt, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, lòng đầy tuyệt vọng: Kha Nhã Doanh, lần này mình bị cậu hại chết rồi!
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau lại đây ăn cơm, ăn xong vẫn phải quay về công ty.” Mạnh Tuần nhìn Đồng Phi Phi ngồi xuống, nói thêm: “Nhớ đó, trong công ty chúng ta vẫn là mối quan hệ sếp và nhân viên. Tôi hy vọng trong công việc cô cũng sẽ không làm tôi thất vọng.”
Đồng Phi Phi khẽ: “Vâng”, phẫn nộ cúi đầu, cố gắng nhồi nhét hết các món hải sản đầy màu sắc trên bàn, biến chúng thành cái mặt đáng ghét của một số người. Trong lòng thầm chê cười, loại người gì vậy, tôi cũng không muốn làm bạn gái của anh, nói như kiểu tôi là loại người muốn dựa dẫm vào các mối quan hệ hay sao ấy!
Mặc dù trong lòng không cam tâm, nhưng Đồng Phi Phi cũng không có đủ dũng khí để đối mặt với Thần Mặt Đen đó. Im lặng ngồi trong xe của Mạnh Tuần về trước cửa tòa nhà công ty, cô tháo dây an toàn rồi ngoan ngoãn nói: “Vậy tôi xuống trước, để đồng nghiệp nhìn thấy thì không hay.”
“Ừm. Sau khi tan ca đợi tôi, tôi và cô cùng đi.”
“Hả?” Tay Đồng Phi Phi đang mở cửa bỗng dừng lại, hoài nghi hỏi: “Tại sao? Không phải nói giả vờ hay sao?”
“Là giả vờ, nhưng cũng phải giả vờ giống như thật, cho nên nhân lúc tôi có thời gian, chơi vui một chút.” Mạnh Tuần quay người, mở cửa giúp cô. “Tôi không thích những cô gái ngờ nghệch và phiền phức. Sau này không cần phải hỏi tại sao nhiều như vậy.”
Đồng Phi Phi hít một hơi thật sâu, cười rất tươi, nhẹ nhàng nói: “Được, tôi biết rồi.”
Nói xong cô liền nho nhã xuống xe, đi một mạch vào trong văn phòng. Nhưng đáng tiếc, Mạnh Tuần không nhìn theo, Đồng Phi Phi vừa xuống xe, anh liền nhấn ga, tăng tốc đưa xe vào gara.
2
Đồng Phi Phi về văn phòng, vừa ngồi xuống ghế Hứa Lâm liền quay sang bắt chuyện: “Trưa nay cậu đi đâu vậy? Mình đến rủ cậu đi ăn cơm nhưng cậu không có ở đây?”
“Ờ, trưa nay mình có việc phải ra ngoài một lúc.” Đồng Phi Phi trả lời.
“Sao thế? Nhìn cậu như người mất hồn vậy? Không khỏe sao?” Hứa Lâm quan tâm đưa tay lên trán Đồng Phi Phi.
Đồng Phi Phi lắc đầu: “Mình không sao.”
Hứa Lâm nhìn cô, thở dài: “Cậu thật cứng đầu. Nếu không khỏe thì đừng giấu!”
“Mình biết rồi, mẹ Hứa!” Đồng Phi Phi cười vui vẻ.
Hứa Lâm là bạn cùng phòng hồi đại học của Phi Phi, trong phòng Hứa Lâm lớn tuổi nhất nên được phong là “mẹ Hứa”.
“Nha đầu chết tiệt, nói linh tinh!” Hứa Lâm cố nghiêm mặt, quay về chỗ của mình. Một lúc sau trên MSN[1] của cô nhận được một tin nhắn.
[1] Một phần mềm nói chuyện trên mạng phổ biến của Trung Quốc.
Phi Phi: Hứa mỹ nhân, tôi sai rồi! Hôm nào tôi sẽ mời đại mỹ nhân ăn cơm nhé?
Hứa Lâm bĩu môi, cố gắng nén cười, cố ý vênh mặt nói: Tại sao phải hôm nào? Tại sao không phải là tối nay?
Phi Phi: Ừm… Cái này… Tối nay thực sự mình có việc bận… Hữa mỹ nhân đại nhân độ lượng…
Hứa Lâm: Hừ! Đúng là chỉ biết nói ngon ngọt! Ta có thể là loại người gì chứ! Thôi đi, nhìn ngươi cũng có vẻ chân thành, thôi đành miễn cưỡng vậy!
Phi Phi: Ha ha ha, đúng vậy, mỹ nhân, mỹ nhân hãy tha cho tôi đi!
Hứa Lâm cuối cùng cũng không chịu nổi phá lên cười, cô ngoái đầu nhìn sang chỗ Đồng Phi Phi, Phi Phi cũng ngẩng lên nhìn, làm bộ mặt quỷ với cô. Hứa Lâm không nói gì, cúi đầu, nha đầu này, thật là không có lương tâm.
Đồng Phi Phi thấy Hứa Lâm cúi đầu, nụ cười trên mặt từ từ biến mất. Cô khẽ bặm môi, hít thở thật nhẹ, những sự việc đau khổ giấu kín trong lòng không phòng bị kỹ mà tuôn ra, sau đó không có cách nào để khống chế được. Cô giơ tay phải lên, dùng lực thắt chặt chiếc khăn màu xanh ngọc trước ngực, buộc chặt tóc, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, tập trung hết sức vào màn hình máy tính.
Lúc Mạnh Tuần đi vào văn phòng, vô tình liếc sang chỗ làm việc của Đồng Phi Phi, vừa hay thấy vẻ mặt kiên cương ngẩng lên, rồi bình tĩnh nhìn xuống màn hình. Sắc mặt cô dường như rất bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra, họa chăng chỉ là một cái nhìn đầy ám hiệu, lộ ra vẻ lạnh lùng, như thời tiết mùa đông lạnh giá, buốt lạnh thấu xương.
Sáu giờ ba mươi phút, Mạnh Tuần gọi điện vào máy Đồng Phi Phi: “Tôi có thể về rồi. Sau năm phút nữa cô hãy xuống, tôi đợi cô ở cửa bên của tòa nhà.”
“Được.” Đồng Phi Phi tắt điện thoại rồi nhanh tay thu dọn đồ đạc, sau ba phút cô đã xuống dưới cổng, vừa đợi một lát đã thấy chiếc Volvo màu xám bạc đi tới.
“Không phải tôi bảo cô đợi sau năm phút hãy xuống, sao lại xuống trước cả tôi thế?”
“Ồ, tôi cũng không có việc gì, xuống sớm hơn một chút, khỏi phiền anh phải đợi!” Đồng Phi Phi cẩn thận nói. Nói đùa, cô có mười lá gan cũng không dám để Thần Mặt Đen đợi mình.
“Chả trách cô có thời gian ra ngoài đi coi mắt, hóa ra cô rất nhàn rỗi.” Câu nói của Mạnh Tuần khiến cho mây ngừng bay, gió ngừng thổi. Đồng Phi Phi ngây người lo lắng, lúc đó cảm giác như mình bị dây an toàn thắt chặt, thở không ra hơi. Một lúc sau, cô mới bực tức nói: “Tôi… tôi thực sự biết mình sai rồi.”
Mạnh Tuần quay mặt, khẽ nhìn cô một lượt: “Rất tốt! Tối nay ăn gì đây?”
“Hả?” Đồng Phi Phi nhất thời không phản ứng kịp.
“Tôi hỏi cô, tối nay muốn ăn gì?” Lông mày Mạnh Tuần lập tức cau lại. “Tôi xem trên lý lịch của cô viết tốt nghiệp đại học, nhưng dường như IQ của cô có vấn đề?”
Máu tức của Đồng Phi Phi dồn lên đầu, suýt nữa tuôn ra. Anh ta có ý gì vậy? Ngầm ám chỉ cô học thức kém sao? Rõ ràng trong mỗi câu nói, anh ta đều cố ý chuyển chủ đề, ăn nói rất thâm thúy. Mặc dù trong lòng phản ứng, nhưng cô đành dịu giọng: “Tôi không cầu kỳ chọn lựa món ăn, chỉ cần đơn giản một chút là được.”
“Đơn giản một chút? Nhưng tối nay tôi muốn ăn món ăn Tứ Xuyên.”
Đồng Phi Phi ngây người, lập tức nở một nụ cười: “Ồ, cũng được. Món Tứ Xuyên cũng rất ngon, rất ngon, ha ha.”
“Đừng cười nữa, giống như một con ngốc vậy.” Mạnh Tuần nói nghiêm túc, mắt nhìn về phía trước. Nụ cười của Đồng Phi Phi bị đông cứng trong một phút rồi biến mất. Cô nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, tự nhủ: Không sao, xã hội mà, sao phải tức chứ? Nhịn được là tốt, nhịn một lúc sẽ sóng yên biển lặng, lùi một bước để tiến hai bước!
Mạnh Tuần lái xe lòng vòng, Đồng Phi Phi đang thắc mắc tại sao con đường này quen quen thì Mạnh Tuần đã đỗ xe, rút chìa khóa, bước xuống, mở cửa cho Đồng Phi Phi: “Đến rồi, xuống thôi.”
Đồng Phi Phi từ từ trong xe bước ra, ngẩng đầu nhìn biển hiệu bên đường, ánh mắt ngạc nhiên: “Lẩu Đá?!”
“Đúng, vào đi.” Mạnh Tuần khẽ đẩy Đồng Phi Phi một cái, cô bước đi không tự nhiên.
Người phục vụ nhiệt tình tiếp đón: “Rất vui được tiếp đón anh chị, mời vào trong!”
Mạnh Tuần muốn ngồi một góc gần cửa sổ, mặc dù ờ đây tương đối yên tĩnh, nhưng trong phòng lớn rất ồn ào, hơn nữa ăn lẩu rất nóng. Đồng Phi Phi thấy Mạnh Tuần cởi áo vest, xắn tay áo, một lát sau thấy anh toát mồ hôi, cô bạo gan nói: “Tổng giám đốc Mạnh, tôi thực sự không ngờ anh lại đến những nơi như thế này! Tôi vẫn cho rằng anh thích một quán cà phê yên tĩnh.”
“Quán cà phê?”
Đồng Phi Phi lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt anh ta, trong lòng không dám than một lời, chả trách các cô gái trong công ty thích anh ta như vậy, anh ta thực sự rất đẹp trai.
“Đúng thế. Anh không phải từ Mỹ về sao? Vậy thì phải có chút Tây hóa, vì dụ thích ăn món Tây.”
“Món Tây?” Mạnh Tuần lắc đầu. “Loại thức ăn khô khốc, mấy năm ở Mỹ tôi đã chịu đủ rồi, về nước tại sao không nuông chiều bản thân chứ!”
Đồng Phi Phi cúi đầu, không nói, thầm nghĩ anh ta không thích ăn món Tây, tại sao lúc trưa lại hẹn Nhã Doanh ở quán cà phê đó, hại Nhã Doanh không đến kịp, cuối cùng biến mình thành vật thế thân. Trong lúc cô đang suy nghĩ, nhân viên phục vụ đã bê nồi lẩu lên. Lúc này, Đồng Phi Phi mới phát hiện ra Mạnh Tuần gọi lẩu Uyên Ương, không nén nổi hiếu kỳ hỏi: “Anh không ăn cay sao?”
Mạnh Tuần cười: “Vừa rồi hình như cô nói thích ăn đơn giản một chút mà?”
“Ừm…” Đồng Phi Phi lúc này mới nhớ ra, hình như mình nói vậy. Cô khẽ mỉm cười: “Nếu là gọi cơm, đơn giản chút cũng không sai, nhưng nếu ăn lẩu, vậy phải đủ cay ăn mới thích.”
Mạnh Tuần không nói câu nào, lặng lẽ nhìn cô. Đồng Phi Phi đẩy chiếc ghế về sau, cười làm lành nói: “Không phải anh thích ăn cay sao? Vậy tôi sẽ liều mình tiếp quân tử!”
Nói xong, cô vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, đổi lẩu cay. Mạnh Tuần đợi người phục vụ đi xa, cau mày nhìn Đồng Phi Phi: “Đến bản thân muốn ăn gì cũng không rõ, thực sự không hiểu tại sao cô có thể sống được!”
Đồng Phi Phi cúi đầu, bặm môi, không nói. Càng nói càng sai, chi bằng dồn hết sức lực của mình ăn cho no!
Trút thức ăn vào nồi lẩu, Mạnh Tuần mới phát hiện anh hoàn toàn xem thường thực lực của Đồng Phi Phi. Nhìn hai đĩa thịt bò, một đĩa tôm trước mặt đã hết sạch, anh hoài nghi hỏi: “Trưa nay cô không ăn cơm sao?”
Không đợi Đồng Phi Phi trả lời, anh nhớ lại rồi nói: “Không đúng, trưa nay cô ăn cơm cùng tôi. Tôi nhớ rõ cô đã ăn hết một đĩa hải sản.”
Lúc này Đồng Phi Phi mới vội vàng nuốt miếng thịt bò trong miệng, ngượng ngùng cười: “Lâu rồi không ăn lẩu, cho nên rất nhớ mùi vị này.”
“Ồ? Đã lâu rồi cô không ăn sao?”
“Vâng, năm năm rồi.”
Mạnh Tuần cau mày: “Hình như cô rất thích ăn lẩu, tại sao lâu như vậy rồi không ăn?”
Đồng Phi Phi ngây người, lập tức cúi đầu ngượng ngùng, từ từ gắp vào bát mình một miếng nấm. Nấm vừa cay vừa nóng, cô thổi phù phù, khẽ cắn từng miếng một, cho đến khi ăn hết miếng nấm đó, mới trả lời đại khái: “Thì không có thời gian. Ăn lẩu rất mất thời gian, bình thường tôi rất bận.”
“Bận?” Mạnh Tuần nhìn Đồng Phi Phi, cũng không nói gì, cúi nhìn đĩa thịt bò được trút sạch vào nồi.
Đồng Phi Phi thoải mái tiếp tục chiến đấu với thức ăn trong bát. Năm năm rồi không tới đây, mùi vị ngon thế này, quả thật là rất rất nhớ.
Ăn lẩu xong, Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi về khu Nhã Uyển nhà cô. Đồng Phi Phi vừa xuống xe, mới đặt được một chân xuống liền nghe thấy tiếng của sư tử Hà Đông vang lên: “Đồng Phi Phi, nha đầu thối! Cậu chạy đi đâu vậy hả? Điện thoại thì không nghe, mình đứng trước nhà gọi cả hai tiếng đồng hồ rồi, mình mà đông cứng ở đây thì cậu phải đền tiền mua thuốc cho mình đấy!”
“Nhã Doanh?” Đồng Phi Phi ngây người nhìn bóng người đang hầm hầm bước tới, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian